Ngày xửa ngày xưa, vua Hùng Vương thứ mười tám có một cô con gái xinh đẹp, tên là Mi Nương. Nhan sắc của nàng xinh đẹp đến mức biết bao vương công quý tộc từ các vùng đất nước ngoài đến diện kiến Hùng Vương để cầu hôn nàng. Thế nhưng ngài chưa tìm thấy ai xứng đáng với con gái mình. Hùng Vương muốn Mỵ Nương kết hôn với một người đàn ông thực sự tuyệt vời, người sở hữu sức mạnh mạnh mẽ và có tình yêu bất tận với nàng. Một ngày nọ, có hai người lạ đến diện kiến vua Hùng. Cả hai đều muốn cưới công chúa. Nhà vua hỏi cao danh quý tánh của hai chàng trai. Một người cúi đầu và tự xưng mình là Sơn Tinh, Chúa vùng non cao, trị vì trên đỉnh núi Tản Viên và cai quản tất cả các sinh vật ở trên núi. Một người khác với giọng lịch thiệp, chàng là Thủy Tinh, Chúa vùng nước thẳm và chàng cai quản tất cả các sinh vật dưới biển sâu. Hai chàng bày tỏ lòng ngưỡng mộ nhan sắc và tấm lòng nhân hậu của công chúa và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có được trái tim nàng. Nhà vua yêu cầu hai chàng thanh niên đẹp trai phô diễn quyền lực của mình. Thần biển vẫy tay và gió bắt đầu thổi. Thần vừa thốt lời thì mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Thần tiếp tục vẫy tay thì mực nước biển dâng lên. Mọi người đều sợ, ngoại trừ Sơn Tinh, Hùng Vương yêu cầu chàng phô diễn quyền lực của mình. Chàng vẫy tay thì cây cối đua nhau mọc lên nhanh chóng và tạo thành một khu rừng lớn. Thần thì thầm thì chẳng mấy chốc nhiều ngọn núi đồi mọc lên. Chàng tiếp tục vẫy tay thì tất cả những ngọn đồi núi bắt đầu di chuyển. Vua Hùng không thể quyết định ai là người chiến thắng cả hai chàng trai đều tuyệt vời như nhau. Sau đó ngài phán rằng, vào sáng hôm sau, bất cứ người nào mang sính lễ đến sớm nhất sẽ được cưới công chúa. “Lễ vật bao gồm 100 ván cơm nếp và 100 tập bánh chưng,voi chín ngà, gà chin cựa, ngựa chín hồng mao” ông vua cho biết. Hai vị thần vội vã trở lại vùng đất của mình để chuẩn bị. Hôm sau, mới tờ mờ sáng, Sơn Tinh đã đem ra đầy đủ lễ vật đến rước Mị Nương về núi. Thuỷ Tinh đến sau, không lấy được vợ, đùng đùng nổi giận, đem quân đuổi theo đòi cướp Mị Nương. Sơn Tinh không hề nao núng. Thần dùng phép lạ bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi, dựng thành lũy đất, ngăn chặn dòng nước lũ. Hai bên đánh nhau ròng rã mấy tháng trời, cuối cùng Sơn Tinh vẫn vững vàng mà sức Thuỷ Tinh đã kiệt. Thần Nước đành rút quân. Tuy vậy Thủy Tinh vẫn không quên được chuyện xưa. Hàng năm cứ vào khoảng tháng bảy, tháng tám là Thủy Tinh lại dâng nước lên đánh Sơn Tinh.